Trang

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Chuyện con gà

Con gà mái

Cha mình kể một câu chuyện:
Lâu lắm rồi, lúc Cha mình còn là một đứa trẻ nhỏ xíu. Một lần, Ông nội mình (là Cha của Cha mình) đang canh chòi ao cá, bỗng thấy có thằng "Trệt" (người Hoa) lái gà. Đến và hỏi có thấy con gà mái của anh ta đâu không, lúc vô ý đã làm lạc nó. Ông Nội mình vốn thật thà
với lại cũng là người Hoa, chạy khắp nơi tìm cho bằng được con gà mái cho người đó.








Khi vào chòi canh, Ông Nội mình nghe tiếng kêu nhỏ xíu phát ra dưới bếp. Thì ra đó là một con gà mái mập ú. Ông ấy đi tới dí, định bắt, không hiểu sao con gà không chạy. Nó đứng đó, nhìn Ông Nội mình, nó nhìn không chớp mắt. Ông thấy lạ, Ông giả vờ lấy tay hù nó, nó cũng chẳng bỏ chạy hay sợ sệt. Ông suy nghĩ một lát. Rồi quay trở ra.
Ông nội tôi (hình minh họa)

"Tui mời anh miếng nước uống cho đỡ khát. Chậc, tui chẳng tìm thấy con gà của anh đâu hết, tiếc thật !"
Ông Trệt cười, uống nước, rồi bỏ đi. Lúc tiễn, Ông nội mình có lấy một ít tiền, máng vào xe đạp của Ông người Trệt. Cũng là trả cho con gà.

Ngày trôi qua, con gà đẻ trứng, nở thành con, lớn lên, lại đẻ trứng, nở thành con. Cho đến khi vườn trồng cây của ông có một bầy gà khổng lồ. Ông có thói quen là mỗi lần rảnh rỗi, thường kêu người nhà bắt gà làm thịt. Thích ăn con nào thì chỉ con đó cho người nhà làm.

Một ngày kia, Ông bước ra vườn cho gà ăn, Ông chỉ Cha mình 1 con gà:
"Đó, con đó đó, mai con bắt rồi mần món xé phai nhé !" - Cha mình vâng, dạ. Rồi nhớ thật kỹ con gà đó.

Hôm sau, một chuyện lạ đã xảy ra. Mất cả buổi, mà không tìm thấy đâu con gà đó. Không dám bắt con gà khác, do tính Ông Nội rất khó. Cha đã mình nhờ cả nhà mười mấy người đi tìm. Nhưng cỡ nào cũng không thấy con gà đó. Cha mình sợ bị Ông Nội la rầy lắm.

Gần quá trưa rồi, Ông Nội mình đi làm về, thấy chưa có gì ăn, nạt quá trời mặc cho lời giải thích của Cha mình. (tính Ông siêu khó, kêu nấu cái này, mà làm cái kia là đổ liền, không ăn cơm buổi đó luôn).
Mắng

Bỗng, cũng như lần trước, Ông nghe có tiếng gà phát ra đâu đó, Ông dừng mắng. Lần dò đến vách nhà của hai cái nhà (nhà lá, xây sát vách). Con gà đã chui vào đó, nín thinh. Chính là con gà mà Ông Nội mình chỉ để mần thịt.
Ông tẻ hai vách nhà ra rộng hơn 1 chút. Ông nhìn nó, nó cũng nhìn Ông khá lâu. Làm Ông nhớ lại ánh mắt của con gà Mái đã từng được Ông cứu. Ông lại hù cho nó bỏ chạy, nhưng nó đã không bỏ chạy, cứ như là sự việc xưa đang lặp lại vậy. Ông suy nghĩ nhiều lắm. Ông nói:
"Mấy đứa ra ngoài cắt bắp chuối, nấu nồi cháo lớn, nước mắm đầy đủ. Hôm nay Cha ăn cơm với bắp chuối, không cần mần gà ! Tụi bây muốn ăn gì thì ăn !"
Suy nghĩ

Từ đó, Ông không bao giờ ăn thịt con gà nào nữa. Nhà cũng chẳng ai dám ăn. Không hiểu sao, từ từ đàn gà hụt dần, rồi cho đến khi chẳng còn con nào nữa.

Chẳng còn con gà nào nữa.

2 nhận xét:

  1. mình thấy câu chuyện có cái gì đó thấm đẫm tình người với loài vật (tất nhiên) nhưng mình cũng không hỉu ý bạn muốn nói gì qua câu chuyện này

    Trả lờiXóa
  2. Đó chỉ là một câu truyện thôi mà bạn. Một câu truyện, không có nghĩa là lúc nào cũng cần có ý nghĩa nhất định nào đó. Bạn là người đầu tiên dăng comment trên blog mình đó. Chúc bạn 1 ngày may mắn (mà chắc bạn cũng không bao giờ quay lại để đọc nó đâu :) ).

    Trả lờiXóa