Trang

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Tôi có tội ?

Cách đây 2 năm, lúc trên đường từ nhà thờ về, tôi thay vì đi đường sáng đèn về nhà (nhà xa hơn), nhưng tôi lại chọn con đường tối (nhà gần hơn).

Đang miên mang suy nghĩ, tôi thấy một cô gái trên chiếc xe (không rõ) màu đỏ, không đội nón bảo hiểm, đang nói chuyện điện thoại, và chạy với tốc độ khá cao. Có vẻ như đang nói chuyện với người thân, vì miệng cô đang cười híp cả mắt. Sẽ chẳng có gì đáng bàn nếu không có một tai nạn bất ngờ.

Từ đâu, một chàng trai chạy vút lên từ sau lưng cô gái, hình như bị mất thăng bằng, anh ta bẻ tay lái áp mạnh vào xe cô gái. Do tốc độ quá nhanh, trong khoảng khắc gần như cả thế kỷ đó, tôi nhớ như in, qua ánh đèn leo lét gần trong ngôi nhà kế bên, tôi thấy cô ấy bị "hất" bay lên gần 2 mét. Tay vẫn cầm điện thoại, cười và nói chuyện, dường như chẳng biết là mình đang bị tai nạn. Người trong tư thế đang ngồi lái xe, tay kia vẫn đang nắm lại, giống như đang giữ tay lái vậy, mặc dù người và xe cách nhau hơn 1 mét.

"Roạt .... roạt tttttt.." tiếng khuôn mặt của của cô ấy ma sát vào mặt đất, kéo đi hơn nữa mét. Vẫn cầm điện thoại, thậm chí tôi vẫn nghe được tiếng nói chuyện nhỏ xíu phát ra từ nó. Cô ấy nằm sấp, không có tín hiệu gì cho rằng cô ấy vẫn sống. Người kia bất tỉnh (tôi nghĩ là nhẹ). Người xe một nơi.

30 giây .....
1 phút .....
2 phút .....

Đúng là 1 lũ người vô tình, tôi có thể thấy họ qua khe hở cửa, nhưng họ không bước ra để giúp đỡ.
Tôi quá bấn loạn, tôi không biết mình phải làm gì nữa, dường như thế giới chỉ có 3 người.

Chạy ... tôi đã chạy ... đâu cũng được ... đừng là ở đây nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét