Trang

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

Thay

" ...Tôi đang ở trong vườn
hoa, nhưng tôi ở đây không phải là để ngắm hoa, mà tôi ở đây để làm một bong hoa.
Tôi không có đôi tay của mình, thay vào đó là những chiếc lá đong đưa trong
gió. Tôi không thể nói chuyện do tôi chẳng có cái miệng. Và bạn biết đó, tôi
"ăn" bằng "chân", hay bạn có thể gọi nó là "rễ".
Tôi phải "làm việc" vào mỗi buổi sáng đến khi mặt trời lặn,
"công việc của tôi cũng nhẹ nhàng lắm. Tôi lấy CO2 (Cacbonic) hòa thêm một
chút O2 (không khí) để tạo ra thật nhiều không khí hơn. Tôi làm một cách vui
vẻ, hạnh phúc mặt dù tôi chẳng hiểu mấy công việc mình đang làm
.





[Image]










Tôi không biết mình là loại
hoa gì, vì đơn giản thôi, tôi không có cái gương nào hết, mà cũng có thể là tôi
chưa bao giờ đánh răng vào buổi sáng. Nhưng tại sao chứ, tôi chẳng quan tâm đến
việc tôi là hoa gì. Tôi chỉ biết mình là một bông hoa, chỉ biết suy nghĩ chứ
không thể nói ra chúng (Thực sự thì nếu tôi có miệng tôi cũng chẳng biết mình
sẽ nói gì hay nói với ai).














Có rất nhiều bông hoa trong
khu vườn này. Hồng, tím, đỏ..., đủ loại, đủ màu sắc. Tôi đã cố nói chuyện với
chúng, nhưng không có tín hiệu gì của sự trả lời. Có lẽ chỗ tôi đứng hơi xa
chúng, hay tôi là loại hoa khác nên không thể hiểu và nói chuyện với bọn chúng.
Tôi đã cố gắng bò qua chỗ bọn hoa đó nhưng tôi không phải giống hoa có thể bò
hay biết nhiều loại ngôn ngữ. Thử tưởng tượng xem, cảm giác như
thế nào nếu bạn đứng ở một chỗ và làm mỗi một việc trong suốt cả cuộc đời bạn?









[Image]
...đứng một chỗ và làm việc...





Nói vậy chứ, nỗi buồn chán
của tôi giảm xuống hơn một nửa, do hằng ngày tôi vẫn thường được một cô gái nhỏ
đến và tưới nước. Một cô gái dễ thương với bình tưới nước bằng nhựa. Cô gái nhỏ
đó luôn mang theo thật nhiều thức ăn.














Cô gái đặt thức ăn xuống rồi
bắt đầu tưới nước cho tôi, vừa tưới vừa kể những câu chuyện về cô ấy, về những
điều mà cô ấy gặp hằng ngày như giúp mẹ làm việc nhà, hay đi tìm chó mèo bị lạc.
Cô ấy kể rất nhiều, khiến tôi muốn giúp đỡ ai đó, nhưng bạn biết không? Tôi chỉ
là một bông hoa. Cô ấy cũng kể cho tôi về những người bạn của cô ấy, họ đã giúp
đỡ cô ấy trong cuộc sống như thế nào, hay họ là những người bạn quan trọng đối
với cô ấy như thế nào. Tôi lại ước mình cũng có những người bạn như vậy. Nhưng
bạn biết không? Tôi chỉ là một bông hoa. Cô ấy ước mình có thể (đoạn này không
xem được bạn à), rồi sau đó nhìn tôi và nói: “Mình kể cho bạn thôi đó? Đừng kể
cho ai nhé”, khuôn mặt lộ vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ. Không biết cảm giác có
ước mơ là như thế nào? Tôi lại muốn mình có cơ hội để mơ ước điều gì đó. Nhưng
bạn biết không? Tôi chỉ là một bông hoa. Rồi có lần cô ấy kể cho tôi về cha mẹ của
cô ấy, lúc đó khuôn mặt ánh lên niềm vui nào đó mà cô ấy cho là “hạnh phúc”. Ôi
trời, tự nhiên tôi muốn có một gia đình làm sao, Nhưng các bạn biết không? TÔI
CHỈ LÀ MỘT BÔNG HOA.










Tôi muốn mình giúp đỡ ai đó.
[Image]




Tôi muốn có những người bạn.
[Image]












Tôi muốn mình cũng có ước mơ như người khác.
[Image]







Tôi muốn mình có một gia đình.
[Image]




Tôi suy nghĩ thật nhiều, thật nhiều đến mức đầu tôi muốn nổ tung ra. Tôi thấy những chiếc lá của mình rơi rụng, chúng có màu xám đậm. Sau đó là đến những cánh hoa màu đỏ như máu, chúng rơi lả tả như thể có ai đó đang thả chúng từ trên cao. Tôi cảm thấy mệt. Hình như tôi sắp phải kết thúc cuộc đời làm một bông hoa của mình từ đây rồi? Rồi tôi thấy bớt mệt, người tôi nhẹ đi nhiều, chỉ là hơi buồn ngủ....

[Image]

...

Thức dậy, suy nghĩ thật nhiều về giấc mơ tối qua. Tôi quyết định:









BƯỚC RA NGOÀI

...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét